Tôi từng có 1 tình đẹp hơn 3 năm. Nhưng rồi ngày tôi báo tin có bầu thì Tuấn
biến mất khỏi thế cục tôi không còn để lại dù là 1 dấu vết. Tôi hoang mang, lo
âu cho căn số của mình, thậm chí muốn bỏ thai tôi cũng không có đủ điều kiện
kinh tế để bỏ.
Gia đình tôi nghèo lắm, sống ở dưới quê, nếu biết được tôi
thế này chắc bác mẹ tôi không sống nổi mất. Đang lúc mất phương hướng, không
biết bấu víu vào đâu thì tôi được Nam ngỏ lời. Anh nói anh biết cảnh ngộ khó
khăn của tôi, anh là khách hay đến ăn cơm tại quán cơm nơi tôi phục vụ, cũng có
nói chuyện được vài lần.
Dù sao nhìn anh cũng tử tế, đang lúc chuẩn bị
chết chìm tôi như vớ được cọc để ngoi lên nên chưa biết hoàn cảnh gia đình gì
của người ta, chưa biết gì về họ cả mà tôi đã nhắm mắt xuôi tay gật đầu đồng
ý.
Đám cưới của chúng tôi nhanh lắm, nhanh đến nỗi tôi còn chưa thể định
hình được rằng mình đã cưới có chồng. cha mẹ tôi thì mừng lắm, dù gia đình anh
không ấm no nhưng chí ít cũng là người thành thị. Tôi cảm thấy có chút tự hào
với láng giềng, cũng khiến cha mẹ được mở mặt, mở mày hơn.
Trước khi về
nhà, chồng nói chúng tôi sẽ tân hôn tại 1 khách sạn. Hơi thắc mắc nhưng tôi cũng
không lăm tăm gì nhiều, thế nào cũng được, tôi đã được anh cứu vớt nên phải sống
sao cho tốt, cho cha mẹ không lo âu là được rồi.
Tân hôn xong chúng tôi
mới trở về nhà anh, đứng trước căn nhà 2 tầng đầy đủ tiện nghi, tôi đã mừng thầm
trong bụng vì nghĩ mình vẫn còn may mắn, cuộc đời cũng chưa đến nỗi quá bi đát
với mình. Nhưng rồi không phải thế, tôi chẳng thế làm được điều gì khi bước vào
căn nhà đó.
Trước khi cưới anh không hề nhắc gì đến gia đình mình, ngày
ăn hỏi chỉ có mình bố anh. Tôi cũng chẳng dám hỏi chỉ vì sợ lỡ mẹ anh đã mất thì
lại động vào nỗi đau của anh, lại không vui.
Vào nhà tôi mới biết hóa ra
người ta chấp thuận tôi làm vợ, hài lòng 1 đứa con dâu quê mùa chỉ vì họ cần
người chăm chút cho 1 bà mẹ đang liệt giường liệt chiếu và 1 cậu em thần kinh
nữa. Nhìn cậu em đó hé mắt nhìn tôi ti hí, nước mũi chảy dài tèm nhem dù quá cả
tuổi trưởng thành tôi muốn buồn nôn, mẹ chồng thì nằm liệt 1 chỗ. Thật sự tôi
rơi vào thảm cảnh.
Những ngày sau đó tôi như một người phục vụ cho cả gia
đình ấy, tôi mang thai nhưng chẳng có lấy 1 ngày được tĩnh dưỡng. Chồng không hề
giúp tôi bất cứ 1 việc gì, anh bên ngoài lịch duyệt là vậy nhưng thật sự anh bẩn
và bừa bộn đến kinh khủng.
Tôi cắn răng chịu đựng cho đến ngày tôi mang
thai tháng thứ 5, tức là tôi mới vào nhà này còn chưa đầy 3 tháng. Bố chồng tôi
sao lần tôi đã để ý ánh mắt của ông, tôi biết ông háo sắc hết sức, chưa kể tôi
đang mang thai nhưng ông đã định hãm hại tôi khi tôi ở nhà 1 mình, chồng đi công
tác mai mới về, em chồng hâm hâm đã đi ngủ, mẹ chồng nằm bất động 1 chỗ không ai
có thể giúp tôi. Bố chồng tiến đến nại tôi giúp ông ấy giải tỏa, tôi hoảng sợ
khôn cùng xin ông ấy. Đến khi ông ấy xông tới, tôi vớ được một đúng thanh gỗ để
đó để đánh em chồng mỗi khi không nghe lời đánh tới tấp vào bố chồng rồi tháo
chạy giữa đêm.
Đêm đó tôi bơ vơ 1 mình, trơ khấc giữa thế cuộc không lối
thoát, tôi thoát khỏi căn nhà đó không có 1 thứ gì trên người. Cũng may tôi có 1
đôi bông tai nhỏ mẹ tặng làm của hồi môn luôn cất bên mình. Tôi chũm sống, chống
trọi vì đứa con.
Đến giờ con tôi đã hơn 2 tuổi, cuộc sống của tôi đã đỡ
nặng nhọc hơn, tôi cũng không còn phải nghe người ta chỉ trỏ này nọ như trước
kia nữa. Tôi kể lại thế cuộc mình không phải lùng 1 lời khuyên, vì tôi đã sang
trọng nó rồi. Tôi kể vì tôi muốn dành 1 lời khuyên cho những người con gái, đừng
dại dột mà tin 1 ai đó để rồi ân hận không kịp. Từ hôm nay, nỗi đau này tôi sẽ
chôn vùi nó vào quá cố và không khơi lại nó thêm 1 lần nào nữa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét