Tôi 37 tuổi, vợ 35 tuổi, chúng tôi kết hôn được 8 năm, có một con trai 6 tuổi và
một con trai nhỏ 5 tuổi. Tôi rất yêu các con mình nhưng mô tả của tôi hơi khó
khăn nên chỉ con nhỏ cảm nhận được tình, con lớn luôn trách tôi mắng mỏ nhiều.
Lúc mới cưới vợ chồng tôi rất quý trọng nhau, chỉ có điều ngôn từ của vợ tôi đôi
khi tỏ ra lạt và độc lập, ví như từ khi sinh con cô ấy luôn nói “con anh” thế
này thế kia, rồi nói thẳng là mẹ tôi có tính cách không ổn lắm, bù lại cô ấy có
chăm sóc quan hoài đến tôi.
Hai năm trở lại đây khác hẳn, vợ hay bới móc xem
tôi có nhược điểm gì, lầm lỗi gì để trách cứ. Lúc mới lấy nhau tôi cũng chiều
chuộng nâng niu cô ấy, không bao giờ nói nặng lời, quở. Mặc dù có lần con thứ 2
được 6 tháng tôi nhờ vợ trông để đi đánh răng mà vợ trông thế nào để con ngã từ
giường cao xuống đất, sưng to phía sau gáy, 2 vợ chồng sợ quá đưa con vào chụp ở
viện Nhi, may không sao. Lần đó tôi cũng chỉ nói nhẹ là sao em trông con thiếu
cẩn thận thế. có nhẽ vì tôi quá nhẹ nhàng hồi mới cưới nên giờ mới xảy ra cơ sự
như giờ. Vợ tôi ngoài sự hậu đậu ra thì khá biết chăm nom con, biết chọn lọc món
ăn có lợi cho sự phát triển thể chất nhưng lại không quý trọng giấc ngủ của con.
Việc cho con đi ngủ sớm tôi đưa ra từ 2 năm nay mà đến giờ vợ vẫn chưa đồng ý
nên chưa làm được.
Thuở nhỏ vợ tôi sống trong gia đình bố mẹ cũng không hòa
thuận, bố vợ là người vô bổn phận với gia đình, không hề làm giúp việc nhà hay
đưa tiền cho mẹ vợ, chỉ miệt mài chơi cờ, đánh bạc, điều này khá ảnh hưởng đến
tâm lý vợ tôi, dù tôi không nhận thấy rõ rệt. Gia đình vợ có 4 chị anh em thì
cậu em út cũng thất bại trong học vấn và công việc. 3 gia đình còn lại hay giao
du với nhau nhưng khá chênh lệch về điều kiện kinh tế. Chị cả là người nhận được
quan tâm cổ vũ nhất từ bố vợ và gia đình chị cũng là gia đình thành công nhất về
học thức và điều kiện kinh tế. Chị cả và anh rể thường đề xướng các khóa học
phát triển bản thân hoặc trao đổi cách dạy con, thành thử mà 3 gia đình khá gần
gũi với nhau. Nhưng tôi nhận thấy thiên hướng chỉ trích đàn ông ở cả 3 chị em
gái khá nhiều.
bố mẹ tôi ly dị từ khi tôi 10 tuổi, từ đó hầu như chơi gặp cha
nên tôi hiểu lớn lên thiếu vắng người cha thì thế nào. Tôi thấy vợ ở nhà tôi
không thoải mái về tâm lý nên hồi cưới nhau được 6 tháng thì tôi với vợ ra ngoài
thuê nhà. 6 tháng sau em trai tôi đi định cư nước ngoài, mẹ tôi sống một mình ở
nhà bà. Nghĩ đến mẹ tôi cũng băn khoăn nhưng không biết làm thế nào. Có nhiều
lần lên kế hoạch để bà đến ở với vợ chồng tôi nhưng đều không thành công. Có
nhiều nguyên cớ trong đó quan trọng là bà và chúng tôi đều không thoải mái khi ở
cùng nhau. Bà nội cũng không phải là người khéo trong giao thiệp và coi sóc trẻ
em.
Từ 2 năm trở lại đây vợ tôi luôn mang vẻ mặt khó chịu, cáu kỉnh, khi tôi
gặng hỏi thì luôn nói về một lầm lỗi nào đó trong quá khứ mà tôi thấy không quan
trọng lắm. Ví dụ như việc tôi đôi khi tranh thủ đi sinh nhật nhóm bạn, đi ăn
cưới bạn ở tỉnh xa trong ngày đi làm mà không nói với cô ấy. Về sex chúng tôi
cũng không hòa hợp, tôi cảm thấy vợ muốn tần suất nhiều hơn và thời kì muộn,
trong khi tôi thường mỏi mệt muốn ngủ vào giờ đó. Tôi cũng thay tập tành sức
khỏe tốt hơn để chiều vợ, mỗi lần vợ chồng gần gụi cô ấy ưng nhưng một tuần sau
đó mọi chuyện như cũ. Chu kỳ của tôi với vợ trước kia là một tuần/ lần, giờ nếu
cáu nhau thì đến 2 tuần, vợ chồng bàn bạc nhiều nhưng đến giờ chán rồi chẳng
muốn nói.
Tôi là trạng sư nên nghề khá nhiều sức ép, có ảnh hưởng găng tay
đến tâm lý. Tuy vậy tôi không kiếm được nhiều tiền bằng vợ. Có những quãng thời
kì tôi thất nghiệp nên tiền mua nhà trả góp nhà băng hồ hết từ thu nhập của vợ.
Hai năm trở lại đây tôi thế học hỏi và làm việc nhiều nên cũng cáng đáng được
phần của mình. Năm ngoái tôi có một công việc lương cao hơn hẳn cô ấy nhưng cô
ấy không đồng ý để tôi đi làm xa nên đã khước từ. Còn thuộc tính công việc của
cô ấy khoảng 3 tháng sẽ có chuyến công tác dài một tuần, từ xưa đến nay vẫn vậy.
Trước kia tôi rất cảm thông, ngay cả khi con nhỏ tôi cũng cầm nhưng giờ cô ấy cư
xử khác, tôi thật sự không chịu nổi những chuyến công tác dài ngày này.
Vợ
tôi hiện nay khác hẳn trước kia, cô ấy luôn đòi hỏi sòng phẳng trong cả thảy mọi
việc, từ việc nhà, cho con đi học, đến việc đóng tiền vào quỹ chung. Tôi biết
mình kiếm ít tiền hơn nhưng vẫn cầm hết sức để góp đủ số tiền phần của mình. Tôi
tự thấy mình cũng vậy nhiều trong cuộc sống nhưng càng ngày thái độ của vợ với
tôi càng đổi khác. Ngày xưa cô ấy quan tâm, khích lệ bao nhiêu thời giờ chì
chiết, đòi hỏi cả thời kì và tiền bạc. Hơi một ít là cô ấy lặng thinh, cả tuần
không nói năng gì. Trước kia tôi cũng cáu mỗi khi như vậy nhưng giờ riết rồi đâm
quen. Cô ấy có chì chiết tôi cũng để mặc vậy chứ không cự.
Vài tháng trở lại
đây mối quan hệ giữa 2 vợ chồng rạn vỡ và tôi nhận ra hố sâu càng ngày càng lớn.
Động nói đến vấn đề gì là lại cãi nhau chứ không thảo luận được trong bình yên
như trước. Dù là chuyện dạy con, chuyện kinh tế gia đình hay cư xử với mẹ chồng,
mọi việc đều là những cơn cãi nhau liên hồi. Tôi có nghi ngờ vợ ngoại tình nhưng
qua cảm nhận của mình ở những lần chung chăn gối thì tôi thấy không phải.
Mối
quan hệ giữa tôi với vợ ngày càng xấu đi, đến giờ mỗi lần căng thẳng tôi lại
không ngủ được, hầu như thức trắng đêm. Động việc gì là vợ lại chì chiết, coi
tôi là tội đồ. Tôi đích thực mệt mỏi nhưng nghĩ thương con, không muốn ly dị,
nhưng đến giờ tôi thấy sự không hợp nhất giữa hai vợ chồng đã ảnh hưởng đến con.
Trong nhà hầu như tôi không xây dựng được nề nếp gì, như giờ ăn, giờ ngủ, văn
hóa chào người lớn. Vợ tôi cũng không có văn hóa chào người lớn, nhiều người già
bực bõ với cô ấy về điều này.
Tôi không biết nên ly dị ngay hay gắng hàn gắn
với vợ. Bạn bè khuyên nếu cảm thấy ly dị tốt hơn thì nên làm ngay, nếu không nên
coi như câm điếc cho yên ấm, cả hai hướng tôi đều thấy không ổn. Tôi cũng lo cho
ngày mai của con cái nếu sống thiếu bố hoặc mẹ, không biết các con sẽ phát triển
thế nào. Mỗi sáng đến công ty lại nhận được email trách móc của vợ, tôi phân tâm
và cảm thấy rất bức bối. Tự vấn bản thân mình tôi thấy vẫn muốn duy trì gia
đình, nhưng lại không chịu nổi sự chì chiết, mắng nhiếc vô cớ của vợ. Cô ấy
không còn một tí cảm thông nào với cuộc sống của tôi, luôn miệng đòi hỏi phải
thế này thế kia. Mong các bạn cho tôi lời khuyên. Cảm ơn các bạn.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét