Thoắt cái đã chiều tối, tôi mở ngăn tủ ra lấy thêm móc, chợt nhận ra cô vợ mới
của tôi đang loay hoay lướt newfeed trên facebook. Bận tối mắt tối mũi, tôi quên
mất là vợ mình vẫn ở đó. Tôi tới bên hỏi cô ấy:
– Em đang làm gì thế? nãy giờ
sao không ra giúp anh?-Cô ta vẫn mê mải lướt và lướt…
Không trả lời, tôi tiếp
hỏi
– Này! Em có nghe thấy anh nói không?
– Có mà! Em đang bận cái này một
chút!
Tôi bực mình giật chiếc điện thoại trên tay cô ấy, thấy màn hình vẫn ở
facebook. Chẳng biết làm gì hơn… Thất vọng chẳng nói lên lời, tôi trả lại điện
thoại và bước ra cửa, châm một điếu thuốc.
Nhớ lại thuở còn hơn hai mươi, mới
chập chững vào cái nghề kinh doanh này. Vợ cũ tôi là người luôn đi mọi nơi để
kiếm mối buôn, cứ hàng về là cô lại hàng hàng hóa hóa, chả lần nào thấy ngẩng
mặt lên nhìn ai chung quanh. Có lần có người tới chơi, đợi cả giờ cô mới
biết.
Còn lúc đó, tôi lại là gã đàn ông chỉ biết cắm đầu vào điện thoại, lúc
thì chơi game, lúc thì đọc báo. Nói chung nhiều khi tôi cảm giác mọi việc rất
đơn giản. Vợ cũ tôi lúc nào cũng cẳn nhẳn vì nó, rồi cứ làm hoài để rồi ngày
ngày kêu mệt mỏi, trách móc tôi.
– Thứ đàn ông gì mà lười, không biết đỡ đần
gì vợ, nhìn thấy vợ làm mà không nỡ cầu thân có mệt không?
Tôi cứng
giọng:
– Việc có gì đâu mà suốt ngày em phàn nàn!
Cứ cãi nhau, dần dần thì
vợ cũ tôi không nói nữa. ban sơ vẫn thấy tôi cầm điện thoại cô thở dài. Về sau
lâu dần tôi chẳng còn bị để ý… và thật sự tôi cảm thấy hết sức thoải
mái.
Được
một thời kì, vợ tôi tớ ly hôn vì đã không thể chịu đựng nổi. Tôi cũng chả hiểu
sao có gì mà không chịu với có chịu. Nhưng vì giận và một phần thời kì ấy cũng
quá găng nên tôi cũng đồng ý. Tòa giải quyết cho chúng tôi ly thân.
Rồi thì
cửa hàng, nhà cửa bừa bộn. Chẳng ai dọn. đồ đoàn thì lăng loàn, bát đĩa chồng
chất. Đặc biệt hơn là những toa hàng, những gói gửi đi. Xếp hàng hàng lầm lẫn đủ
cả. Lúc ấy, tôi thấu hiểu vợ mình đã cực khổ ra sao.
Mà thuở đó, vì mới cưới
nên chúng tôi rất tiết kiệm, thuê nhân viên cũng không. sờ soạng… đều vợ tôi làm
hết. Thấy mình sai, tôi cầm giao thông và xin lỗi vợ. Vợ tôi chỉ soạn một tin
nhắn mà khi tôi đọc nó, tôi biết mình đã mất vợ mãi mãi …
“Khi em nói anh là
em vẫn chờ đợi anh nghe và thay đổi. Khi chúng ta cãi vã là vì em muốn anh cảm
thấy điều đó làm em không vui để anh ngừng ngay việc đó lại. Và khi em thở dài
để anh nghe thấy đó là vì em quá chán sau toàn bộ mà anh vẫn vậy.
Cuối cùng
khi em lặng im là em đã bằng lòng được việc em vẫn có thể làm vớ khi không có
anh, anh bỗng trở nên một người hoàn toàn thừa trong cuộc sống của em!
Em đã
quyết định ly hôn, vì thứ một người đàn bà cần là một người chồng có thể sẻ chia
gánh nặng cùng mình chứ không phải một người đàn ông ngắm nhìn mình khổ và cho
rằng mọi thứ vẫn ổn”.
Từ ngày vợ tôi đi, cửa hàng tôi thuê viên chức. Tôi
đã thử làm cả thảy nhưng chẳng thể. Vài năm sau đó tôi ổn định và cưới một người
khác. Cô ấy không biết làm một việc gì, cũng chỉ thích cầm điện thoại, đúng là
chúng tôi rất giống nhau nên mọi thứ đều thuê người làm cả, lắm lúc bán hàng lãi
vẫn chả thấy đâu!
Còn vợ cũ tôi, cô ấy có một cửa hàng tạp hóa lớn trong
thành phố. Cô ấy vừa làm chủ vừa kiêm thu ngân luôn tại đó. Ngày ngày tôi thấy
chồng mới của cô ấy bốc hàng, dỡ đồ, giúp cô ấy bày biện. Tôi thấy họ nhìn nhau
âu yếm, hạnh phúc. Tự nhiên lại chạnh lòng.
Đúng là đã có khi tôi nghĩ cưới
nhau rồi thì sợ gì mất, nhưng không! nữ giới vẫn có cơ hội chọn lại một người
như cô ấy muốn nếu chẳng may chọn sai chồng. Và một thằng đàn ông thật hèn khi
bị vợ bỏ chỉ vì chẳng thể quan hoài cô ấy…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét