10 năm làm dâu, 10 năm tôi bị coi là kẻ ăn bám chồng dù số tiền tôi kiếm ra mỗi
tháng cũng chẳng thua kém gì anh, có khi còn nhiều hơn. vớ cũng chỉ vì anh có
công việc ổn định, còn tôi buôn bán tự do.
Nhà chồng tôi cũng không quá phong
lưu, tuy nhiên cũng đủ ăn đủ mặc. Bố chồng không có lương, mẹ chồng có suất
lương hưu, còn chồng tôi làm kế toán trong công ty xây dựng.
10 năm về làm
dâu, chưa một ngày nào tôi được sống thoải mái, mẹ chồng khinh miệt, khinh tôi,
nói tôi là loại phụ nữ vô dụng, ăn bám. Cũng may tôi sinh được cho bà cháu đích
tôn, nếu không chắc tôi cũng bị tống cổ ra ngoài lâu rồi.
Mẹ
chồng luôn miệng chê tôi nhà quê, vụng trộm, cái gì cũng không biết. Tôi còn nhớ
ngày cưới, khi mà người khác xe đưa xe rước thì nhà trai đến nhà tôi leo lắt
được vài người, lễ lạt qua quýt, hôm ấy mẹ tôi cứ khóc mãi, tôi thương mẹ nhưng
sợ mẹ buồn nên suốt cả buổi lễ vẫn gượng cười, dù trong lòng đau như xát
muối.
Về nhà chồng, mẹ tôi cho được chút xíu của hồi môn, mẹ chồng biết cứ
khinh, bảo con gái đi lấy chồng mà cho thế thì giải quyết được cái gì.
Tôi về
nhà chồng, công to việc lớn đều đến tay. Sáng nào cũng dậy từ mờ sáng, cơm cháo,
giặt gịa, bao giờ nấu xong cả nhà chồng mới đủng đỉnh xuống ăn. Chồng tôi vô tâm
vô tư, anh luôn nghĩ đấy là nghĩa vụ của tôi nên tôi cũng chả cậy được
gì.
Tôi tập tọe bán hàng qua mạng, thoạt tiên cũng chẳng ăn thua, nhưng sau
cũng có chút tên tuổi nên tương đối tiện lợi, có những tháng tôi cũng lỗ lãi gần
chục triệu, đôi khi đưa về biếu bố mẹ đẻ, tôi cũng dùng để trang trải cùng chồng
và kiệm ước.
Cứ như thế nhiều năm trời, tôi cũng hà tằn hà tiện được một
khoản kha khá, đương nhiên là chỉ mình tôi biết.
Thời điểm mới rồi, gia đình
tôi xảy ra chuyện, công ty chồng tôi phá sản, anh thất nghiệp. Đúng lúc ấy thì
bệnh cũ của bố chồng tái phát, ông phải nhập viện cả tháng trời. Số tiền hà tằn
hà tiện của mẹ chồng tôi chỉ đủ trang trải một phần viện phí, bởi bố còn phải
làm phẫu thuật.
Chồng tôi mất việc nên chán nản, suốt ngày ru rú trong nhà,
tôi thấy mẹ chồng cũng đi vay lăng nhăng, nhưng người ta thấy gia cảnh vậy cũng
chẳng ai cho vay.
Mấy hôm sau, tôi rút 100 triệu về đưa cho mẹ chồng trước
mặt mọi người, tôi nói tiền tôi buôn bán hà tiện được, mẹ cầm lo cho bố. Mẹ
chồng tôi lúc đó mới khúm núm lấy tiền rồi khóc lóc ôm lấy tôi xin lỗi.
đích
thực, viết những dòng này ra, nhiều người sẽ cho rằng tôi lên mặt với nhà chồng.
Nhưng thực tình, tôi chỉ muốn mẹ chồng thấy tôi không phải đứa ăn hại như bà
nghĩ cả chục năm nay.
Từ sau hôm ấy, thái độ của mẹ chồng với tôi khác hẳn.
Có vẻ nhẹ nhõm, kiêng nể hơn. rút cục, tôi có thể thở phào nhẹ nhàng mà sống
tiếp, ở đời ai biết được chữ ngờ, khi nhà chồng sa cơ lỡ vận, cũng lại là ngày
tôi có ngôn ngữ của mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét