Hình tượng chồng trong mắt chị dường như sụp đổ. Anh đi sớm về hôm, ít có thời
kì dành cho gia đình. Chị thèm những phút giây hạnh phúc như trước, chị nhớ
những lúc hai vợ chồng cùng nấu cơm, cùng đưa con đi chơi, nằm xem phim cùng
nhau. có nhẽ nhiều lần anh cũng cố làm thế, nhưng chị tự ái gạt đi. Chị nghĩ anh
thương hại thí tình cảm cho mình.
Chị đang ghen, chị nghĩ anh đã có người đàn
bà nào đó ngoài kia. Anh hay lén lút gọi điện, anh hay ngồi vệ sinh hàng giờ
đồng hồ và thỉnh thoảng hay cáu gắt. Chị là người nhạy cảm chị biết chồng mình
đang đổi thay. Có những hôm chị nằm khóc ướt gối còn anh dỗ dành mãi cũng chán
liền bỏ qua phòng bên.
Anh hiểu lòng chị nhưng anh không thể nói ra nỗi khổ
tâm của mình. Họ cứ thế ngày càng đẩy nhau đi xa hơn. Chị thì cứ ghen tuông còn
anh thì vật lộn với căn bệnh tai ác đang hoành hành trong người. Ngày trước anh
kiếm được tiền hay đưa cho chị nhưng giờ anh cũng ít đưa hơn. Chị nghĩ chắc
chồng lấy tiền đi cho bồ hết. Gặp ai chị cũng tha khổ, còn anh cứ câm lặng không
1 lời giảng giải.
Anh thương vợ thương con, càng nghĩ anh càng khổ tâm hết
sức. Nhiều lúc anh muốn dành thời gian bên vợ con nhưng chị cứ ghen chẳng buồn
chuyện trò với anh nữa. Chị cố tìm ra bằng cớ nhưng tất cứ lấp lửng. Rồi 1 ngày
chị nghe họ nói anh ngồi chuyện trò với 1 người nữ giới nào đó trong quán cà
phê, có lúc cô ta còn dìu anh 1 cách hết sức tình cảm. Nghe đến đó tim gan chị
như nhảy ra khỏi lồng ngực, chị hận anh khôn cùng nhưng chị nào hay biết đó là
cô bạn cũng là vị bác sĩ đang đồng hành cùng anh chinh chiến với bệnh ung thư dạ
dày đó.
Nhiều lần anh ăn vào buồn nôn, chị cũng lo nhưng nghĩ đến cảnh chồng
ăn nhà hàng sang với cô bồ chị lại gạt đi chẳng muốn nấu cho chồng ăn. Chị nghĩ
chắc ngoài kia anh ăn thừa mứa nên về nhà chê cơm chị nấu. Anh đau đớn thể xác
lẫn tâm hồn.
Bao bấy lâu anh thay cày cuốc vừa chữa bệnh vừa làm sổ tiện tặn
cho mẹ con chị. Rồi 1 ngày anh nói anh đi công tác xa 1 thời kì, chị không thèm
nhìn anh lấy 1 cái, chị bỏ vào phòng đóng cửa cái rầm. Tim anh tái tê ôm chặt
hai con như thể là lần cuối. Hai đứa hôn bố rồi dặn bố nhớ mua quà cho bọn con
nhé, anh mỉm cười dặn dò các con rất nhiều. Chúng ngoan ngoãn cảm ơn.
Chồng
vừa bước ra khỏi cửa thì chị cũng bắt đầu ném hết mọi đồ đạc trong phòng. Anh
biết nhưng vẫn đi, thời gian đó anh yếu lắm rồi, anh đang cầm cự đó cũng là lý
do anh cạo trọc đầu với ly do cao như thế cho mát.
Nhiều đêm vợ nằm ngủ anh
ngồi ôm gối ngắm vợ, anh thương chị anh biết vợ yêu mình rất nhiều nên mới như
thế. Nhưng anh sợ chị sẽ không chịu nổi nếu biết mình bị bệnh nặng như
thế.
Anh đi sớm hơn mọi người nghĩ, ngày nhận được cú điện thoại từ cô
bạn của chồng. Chị như sụp đổ hoàn toàn, chị chạy đến bệnh viện, chị hoảng loạn
đến mức khóc không nổi. Cô ấy nhìn chị rồi nói:
– Chị vào đi, anh ấy vừa mất
rồi.
Lúc này nhìn thấy chồng nằm bất động ở đó chị lăn ra ngất lịm vì đã tận
mắt thấy người nằm trên giường ấy chính là chồng mình. Chị gào thét trách anh
trách bản thân:
– Anh bảo anh đang đi công tác cơ mà. vì sao anh lại làm vậy
với mẹ con em, vì sao vậy mình ơi. Sao anh để em trách móc mà không nói câu nào,
sao anh lại không để em được quan tâm coi ngó anh. vì sao???
Mọi người không
cầm nổi nước mắt khi chứng kiến cảnh chị khổ đau vật vã. Khi mọi thủ tục tang lễ
đã hoàn tất cô thầy thuốc mà chị vẫn hay ganh đưa cho chị 1 cuốn sổ hà tằn hà
tiện đứng tên chị và 1 cuốn sổ nhật ký với những dòng chữ nhòe nước mắt của anh.
Chị ngồi thờ thẫn đau khổ, hết nhìn con thơ rồi nhìn chồng. Tim gan chị như có
ai cào xé đau đớn tột độ. Gần 2 năm qua chị đã bao lần diếc móc chồng, bao lần
lồng lộn lên ghen các kiểu vì nghĩ anh bắt nhân tình , vì nghĩ anh thay lòng đổi
dạ. Nghĩ tới người chồng tội nghiệp 1 mình đấu tranh với mọi thứ mà chị rệu rã
chẳng thể nào ăn uống nổi. Vậy mới nói nếu ai còn vợ còn chồng thì hãy biết trân
trọng, quan tâm, thương lấy nhau để sau này không phải nói hai từ ‘giá như’.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét