Tôi năm nay 36 tuổi, dưới tôi còn có một em gái, kém tôi gần một giáp. Do mẹ mất
sớm, nên với em, tôi vừa là chị, vừa là mẹ, chăm lo cho em từ những điều nhỏ
nhất.
Sau khi mẹ tôi mất, hai bố con tôi coi ngó em được một thời kì thì
bố tôi hò hẹn, cặp kè với người phụ nữ khác. Rồi bố chuyển hẳn đến sống cùng cô
ta, không để ý đến chị em tôi nữa. Khi đó tôi gần 18 tuổi. Từ đó, tôi nuôi em
gái như một người mẹ trẻ nuôi con. bao lăm niềm vui, hạnh phúc, tuổi xanh của
tôi giành cả cho em.
Phần vì miệt mài kiếm tiền, mài miệt với công việc
để có đủ điều kiện cho em ăn học bằng bạn bằng bè nên tôi chẳng còn thời kì yêu
đương. Phần nữa cũng vì những chuyện xảy ra với gia đình khiến tôi mất lòng tin
vào đàn ông. Nên tôi cũng không tha thiết với việc lập gia đình. Tôi ở vậy nuôi
em gái cho tới tận ngày nay.
Em gái tôi lớn lên học hành đàng hoàng,
thông minh xinh đẹp. Tốt nghiệp đại học, em có công việc ổn định và mau chóng
kết hôn với chàng trai hơn em 5 tuổi, cũng giỏi giang, đẹp trai, gia đình cơ
bản. Tôi cứ nghĩ như thế là ổn, là thoải mái và may mắn, đặc biệt khi em rể chịu
sống ở nhà tôi.
Gần một năm sống chung với chị em tôi, em rể luôn khiến
tôi hài lòng bởi sự nhanh nhẹn, khéo, chu đáo và hiểu chuyện. Hơn nữa, chú ấy
cũng chẳng nài nỉ gì, cứ có thời gian rỗi là giúp chị em tôi làm việc nhà. Chẳng
ngày lễ, ngày tết nào quên tặng quà cho vợ và cho cả tôi nữa.
Nhưng cách
đây nửa tháng, em rể nói phải đi công tác một tuần ở tỉnh để mở mang thị trường
nhưng tôi lại ngẫu nhiên gặp chú ấy đi ra từ một ngôi nhà ở ngoại thành Hà
Nội.
Hôm đó, tôi đi thăm bạn ốm ở ngoại thành. Trên đường về, tình cờ tôi
nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ đưa nhau ra khỏi nhà rất tình tứ. Tò mò nên tôi
quay lại nhìn như một phản xạ. Song vừa nhìn, tôi đã choáng váng vì người đàn
ông ấy giống em rể của mình. Không tin vào mắt mình, tôi quay xe lại và chết
sững khi nhìn em rể quàng tay ôm eo người phụ nữ kia.
Nhìn thấy tôi, chú
ấy cũng như chết sững, hốt hoảng như kẻ trộm bị bắt quả tang. Đến khi tôi hỏi
chú ấy đi công tác sao lại ở đây thì chú ấy phân trần, giảng giải một hồi rằng
vừa về Hà Nội, cô gái ấy là em một người đồng nghiệp, cậu ta gửi đồ về nhờ chú
ấy mang sang… nhưng tôi không thể nào chấp nhận những lý do ấy. Tôi bảo em rể ra
quán cà phê chuyện trò, trước mặt người dưng tôi không muốn to tiếng.
Tôi
đi trước, em rể chạy theo sau. Vừa ngồi xuống bàn,chú ấy giảng giải sự thực rằng
cô ta là nhân tình cũ, chỉ vì em gái tôi mang bầu nên mới cưới vì nghĩa, còn với
người con gái kia chưa bao giờ kết thúc cả. Khi nghe những lời nói ấy, trái tim
tôi đau như chính mình bị lừa dối vậy.
Mặc cho tôi dùng những lời lẽ gay
gắt nhất để sỉ vả, thì em rể cũng vẫn điềm đạm nói: “Xin chị cho em thời kì để
kết thúc với cô ấy. Nếu chị làm ầm mọi chuyện lên thì liệu Q (em gái tôi) có
chịu nổi không? Cô ấy sẽ sốc và khổ đau lắm, cô ấy đang mang bầu con của em mà
chị. Em phải có bổn phận với mẹ con cô ấy”.
Tôi biết, nếu em gái mình
biết chuyện thì chẳng biết sự việc sẽ ra sao nữa, vì nó yêu chồng hơn chính bản
thân mình. Nếu biết cậu ta lừa dối, chỉ cưới mình vì trót mang thai không phải
vì yêu, thì nó sẽ suy sụp, khổ cực đến tuyệt vọng mất. Nhưng nếu tôi cứ lặng im,
đợi cậu ta tự làm mọi việc, liệu có khả quan không? Chứ tình thực, tôi không nỡ
nhìn em gái thống khổ, gia đình rối ren.
Mấy hiện tại, khi nhìn thấy em
gái vui vẻ, đon đả vì chồng mới đi công tác về, lòng tôi lại rộn lên những xúc
cảm khó tả. Tôi thương em gái quá. Không biết việc giữ kín mọi chuyện đợi em rể
cắt đứt hẳn với bên kia có phải một điều đúng đắn không? Xin mọi người hãy cho
tôi lời khuyên, tôi phải làm gì đây?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét