Trong số những cô gái vây quanh, tôi quyết định chọn em làm người bạn đời của
mình. Em đẹp, ngây thơ và mộc mạc đúng chất của một cô gái xuất thân từ thôn quê
lên thị thành lập nghiệp. Mấy anh bạn đồng nghiệp còn phải nể vì sự chọn lọc vợ
chuẩn của tôi.
Về làm dâu, em được lòng mọi người trong gia đình chồng ở
sự lo toan và luôn biết cách vun vén cho gia đình. Em là người liền tù tù, chẳng
bao giờ giấu nghĩ suy của mình mà luôn nói thẳng, nói thật.
tuy thế càng
sống chung với nhau, tôi càng nhận ra chính cái sự thiệt thà và không biết giấu
tính tình của mình ấy lại là một cái tội. Tôi vẫn hiểu thật thà là điều khôn
cùng đáng quý của mỗi con người nhưng quá mức cũng sẽ khiến đối phương khó chịu
và càng xa lánh.
Lấy nhau được vài tháng, tôi dẫn em về nhà bác cả chơi
nhân tiện dự đám cưới của ông anh họ. Anh ta năm nay 28 tuổi nhưng chị vợ thì
lớn hơn đến 4 tuổi. Nhìn bề ngoài, đã thấy cô dâu chú rể khá cà nhắc với nhau vì
trông cô dâu có vẻ già dặn hơn rất nhiều. Ai cũng biết điều đó nhưng đều không
nói ra vì phép lịch sự.
Ấy thế mà vợ tôi vừa biết chuyện đã cười hi hí.
Đã vậy khi cô dâu chú rể đến bàn tiệc, em vẫn mím môi mím lợi cười khiến ai cũng
ngại ngùng. Cô dâu chú rể vừa đi khỏi, em đã nói với toàn bộ: “Trông buồn cười
không chịu được, cứ như hai chị em nhỉ!”. Sau câu nói của vợ tôi, cả bàn tiệc
gượng rồi lẳng lặn ăn, tránh bàn tán vì sợ vợ tôi tiếp kiến nói ra lời không
hay.
Tháng trước, có vợ chồng ở sát nhà tôi đi liên hoan công ty. Chẳng
là chị vợ có mua cho ông chồng một cái áo sơ mi màu hồng phấn trông khá đẹp. Đến
khi cả hai ra xe để chuẩn bị đi thì gặp vợ tôi.
Chị vợ kia tất tưởi hỏi
về chiếc áo mà mình mới mua cho chồng thế nào. Vợ tôi ngắm nghía một lúc rồi lắc
đầu: “Đàn ông mà áo màu hồng phấn cứ như là mấy anh đồng bóng ngoài đường
ấy!”.
Vì câu nói đó mà vợ chồng láng giềng cãi nhau, chồng cởi áo rồi ném
thẳng xuống đất, vợ thì oán giận này nọ.
Đã nhiều lần tôi nhắc nhở vợ về
cách cô ấy phát ngôn. Tôi biết cô ấy tính thẳng lại thiệt thà nên mới có gì nói
đó chứ không hề có ý xấu. Nhưng nghĩ kỹ thì mới thấy chính cái sự thật thà vô
tội ấy, lại khiến cho người khác nói mình là vô duyên mà thôi.
Vợ tôi
nghe chồng nói một hồi cũng ú ớ dạ vâng nhưng tôi biết cái tính ấy nó đã ngấm
vào trong người thì khó mà bỏ được. Cô ấy còn khẳng định việc mình nói thật, nói
thẳng thì không có tội, thậm chí là đáng được tuyên dương. Vợ tôi còn bảo rằng
thà phật lòng trước được lòng sau còn hơn thấy sự thật rành rành ra đó mà không
nói thẳng thì thấy rất khó chịu. Tôi cũng đến bó tay với cô vợ của
mình.
Ngay chính người thân của tôi cũng nhiều lần bị em cho xanh mặt vì
sự chính trực mất kiểm soát ấy.
Cậu em trai của tôi, lâu nay nó vẫn trầm
tính và ít nói nhất nhà. Đã gần 27 tuổi rồi mà chẳng bao giờ thấy em trai dẫn
bạn gái về nhà ra mắt ngoài việc cắm đầu vào công việc. Hôm ấy đang lúc dùng bữa
cơm tối, mẹ tôi có động viên em ấy nên tính chuyện yêu đương đi là vừa. Em trai
tôi chỉ cười và không nói gì rồi cúi đầu ăn cơm.
Thấy vậy, vợ tôi liền tỏ
vẻ quan hoài hỏi han: “Tôi thấy chú cũng đẹp trai, điềm đạm mà sao kén chọn thế?
Hay là chú mắc bệnh ở chỗ kín, khó nói nên mới không muốn yêu ai?”.
Nghe
xong câu chất vấn của chị dâu, em trai tôi tức giận bỏ đũa xuống mâm, rồi lên
phòng. cha mẹ tôi thì chán chường vì việc con dâu thiếu suy nghĩ trong lời nói.
Lúc ấy, tôi phải đá chân vợ thì cô ấy mới hiểu là mình hơi quá lời. Về phòng, vợ
tôi còn lườm nguýt tôi, cô ấy nói chỉ muốn đùa chút cho bớt bít tất tay, nào
biết lại chạm tự ái của chú ấy.
Mới chỉ có một thời kì lấy nhau thôi mà
vợ tôi đã gây ra không ít chuyện chỉ vì cái sự thực thà đến độ vô duyên ấy. Vợ
tôi mà cứ kiểu nói thẳng, nói thật này thì tôi sợ hậu quả sẽ còn tiến xa hơn.
Tôi phải khuyên vợ mình thế nào để cô ấy không phải dại miệng nữa đây mọi người?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét