Tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, chứng kiến những cuộc cãi vã,
đánh nhau của bác mẹ từ nhỏ với tần suất theo ngày. Ấy vậy mà mẹ vẫn nhẫn chịu
đựng 36 năm trời. Sở dĩ, ba má tôi mâu thuẫn như vậy là do tính cách quá dị
biệt. Mẹ tôi là người nhân từ, chịu khó, lương thiện và ít nói, còn cha là người
khoe khoang, nói phách, tham lam, nói nhiều và thực sự nói không ngoa khi tôi
không thấy ưu điểm nào từ ông cả. tất các tệ xã hội trừ mua bán ma tuý là ông
chưa làm, ông bao biện với lý do là để nuôi chúng tôi ăn học. Kết quả ông bị trả
giá bằng 6 năm tù giam.
Từ khi cha đi tù, bao tài sản tích lũy trong gia đình
để lo cho ông và một phần trả nợ cho ông đều đội nón ra đi, thậm chí nhà tôi vẫn
còn ngập trong nợ nần. Khi đó, tôi đứng trước nguy cơ bị nghỉ học dù học rất
giỏi. Tôi đã đi làm thêm, kiếm tiền để tự trang trải. Thời gian trôi qua, lúc
tôi ra trường là niềm vui của gia đình vì tự xin được vào một công ty rất lớn.
Sau vài năm tôi trả hết nợ cho gia đình, thêm tiền sắm sửa cho nhà, mua cho mình
một căn nhà nữa. Những tưởng sóng gió sẽ trôi qua nhưng mọi sự lại thay đổi khi
cha được ra tù. Ông tiếp tục lao vào con đường cũ và ép mẹ tôi làm cùng. Tôi
ngăn cản, thậm chí còn làm căng đến mức nếu còn làm thì không còn con, nếu không
làm tôi sẽ lo hết cho cả nhà. Bỏ mặc tất tật, cha vẫn làm với lý do “Tao phải
lấy lại những gì tao đã mất”, không thể nói nổi tôi đã bỏ nhà đi.
đích thực,
ông trời có mắt khi không lâu sau cha tôi lại đấu bị bắt nhưng người chịu tội
lúc này là mẹ. Tôi đã lo rất nhiều để có thể đưa mẹ trở về, những tưởng sau đó
cha sẽ thay đổi nhưng tâm tính con người khi đã vì đồng tiền sẽ bằng lòng ắt. Đã
thế gần đây, cha lại tiếp kiến lún sâu vào cờ bạc, lô đề, mẹ tôi khuyên nhủ thì
ông lôi cả họ hàng nhà ngoại ra để chửi và nói “Tao có lấy tiền của mày để chơi
đâu”. Không thể chịu đựng, tôi đã đưa mẹ đi. Vài tuần nay, cha gọi mẹ tôi về để
ly dị kèm theo một câu “sẽ giết cả nhà”. Các anh chị tôi rất đắn đo về việc cha
mẹ ly dị, nhưng tôi dù chưa có gia đình vẫn mong muốn giải thoát cho mẹ. Còn với
cha, tôi chấp nhận có thể cả đời không nhìn mặt để bảo vệ cho mẹ sống tiếp những
tháng ngày bình an bên con cháu. Trong lúc này, tôi hoàn toàn tỉnh táo để biết
mình nên làm gì nhưng cũng rất muốn mọi người cho một lời khuyên để có thể đưa
ra quyết định tốt nhất.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét