Tôi 30 tuổi, có một cậu con trai đã hơn 3 tuổi, vợ cưới tôi năm cô ấy 19 tuổi.
Tôi là mối ngành ngọn của vợ khi cô ấy vừa lên đại học. Vợ tôi là con gái trong
gia đình khá giả, nói chung từ nhỏ đến lớn chưa phải làm việc gì. Cô ấy cũng
không thuộc kiểu con gái thùy mị mà rất hiện đại và ăn chơi. Tôi cũng không phải
kiểu người lạc hậu bảo thủ nên vợ không làm gì sai thì tôi vẫn ủng hộ và để cô
ấy thoải mái. Cô ấy có thai được 3 tháng mới phát hiện ra và do còn nhỏ quá chưa
kịp chuẩn bị tâm lý nên cách làm mẹ còn bỡ ngỡ, cũng vì lý do đó mà chúng tôi
cưới nhau. Cô ấy vừa học hết năm nhất đại học thì phải bảo lưu và về nhà sinh
con. Tôi rất thương vợ vì phải bỏ sự nghiệp học còn dang dở và tuổi xuân đẹp rồi
đi cưới chồng nên cố kỉnh bù đắp cho cô ấy những gì tốt nhất.
Khi con trai
sinh ra, cũng nhờ có ông bà nội ngoại chăm sóc và thuê người giúp việc hết nên
cô ấy không phải làm gì. Trong thời gian đó tôi chưa bao giờ có ý muốn gây với
vợ chuyện gì cả vì sợ tâm lý sau khi sinh bất ổn. 8 tháng sau khi sinh con, vợ
tôi vào Sài Gòn đi học lại, ba mẹ cô ấy mong muốn con được học hết đại học nên
gia đình tôi cũng không từ chối mà tạo điều kiện cho con dâu đi học. Từ lúc quen
tới khi cưới nhau được một năm, tôi đã làm tròn bổn phận của một người cha,
người chồng, đi làm kiếm tiền về nuôi con, chăm con cho vợ đi học đại
học.
Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu mọi việc cứ bình thường như thế.
Nhưng ở chốn Sài Gòn đó có biết bao nhiêu cám dỗ làm ta không kiểm soát được. Vợ
tôi là người biết chưng diện, có con xong cô ấy lại đẹp lên, nhìn chắc không ai
đoán được đã có con. thời gian đầu vào Sài Gòn cô ấy vẫn gọi về nhà trò chuyện
với tôi và con, số lần gọi sau đó ít dần và sau này tôi không gọi thì cô ấy cũng
im luôn. Tôi chỉ nghĩ làm sao cho vợ thoải mái chứ không lại lo âu cho con rồi
không yên tâm. Cô ấy vào Sài Gòn được một năm thì về nhà lại, khi gặp gỡ chúng
tôi có gì đó gượng gạo vì lâu rồi mới gặp lại. Tôi nghĩ vài ngày sẽ ổn lại nhưng
vẫn có gì đó ngăn cản.
Sau một năm vợ chồng tôi đã không được như trước nhưng
tôi vẫn cố gắng duy trì tình cảm. Sau đó vợ tôi lại đi tới năm thứ hai mới về,
lần này tôi không cầm được cảm xúc nữa vì nhiều lần thấy tin nhắn tình cảm của
những người khác gửi cho vợ. Lúc đầu đọc được tôi không tin nhưng tình cảm vợ
chồng phai lạt cũng làm tôi quen dần rồi, tôi bực tức xóa hết các tin nhắn đó để
vợ không đọc được. vì sao cô ấy có thể tương hỗ không chỉ một người đàn ông? Rồi
người quen của tôi đi Sài Gòn chơi thì tình cờ thấy cô ấy ở trong beer club,
chụp lại cảnh vợ đang được một người đàn ông khác ôm hôn sau đó gửi cho tôi. Tôi
vừa tức vừa cảm thấy điếm nhục, chỉ muốn bay vào Sài Gòn bắt cô ấy về.
Tôi
buồn lắm nhưng biết nữ giới đã hết tình cảm thì không thể cứu vãn được. Có phải
tại tôi sai vì cho vợ đi học lại? Khi vợ vào lại Sài Gòn, tôi buồn chán nên đã
qua lại với vài cô để xả nhu cầu sinh lý chứ không tha thiết gì, còn họ lại cảm
thấy có tình cảm với tôi và nhắn hỗ tương. Vợ tôi tuần trước vừa về, cầm được
điện thoại của tôi và đọc các tin nhắn đó, cô ấy như được dịp có người gánh nạn
cho vậy, đi bêu riếu tôi với mọi người, rằng tôi là đểu giả, tệ nạn, đòi ly hôn
ngay thức thì. Tôi cũng biết trước kết quả này rồi nhưng không ngờ vợ lại là
người như vậy.
Tôi nhận mình đã sai nhưng một người phụ nữ như cô ấy sao tôi
lại có thể cưới được nhỉ? Tôi có nghe người quen nói tháng 8 cô ấy sẽ vào Sài
Gòn ở luôn và làm việc trong đó. Tôi không tha thiết gì nữa, lỗi đổ lên đầu tôi
hết cũng không sao, nhưng tôi thấy thương con trai, từ nhỏ đã không có tình
thương của mẹ mà cô ấy còn để con lại ngoài này rồi vào Sài Gòn một mình. Tôi
nhìn con mà nhiều lần rớt nước mắt, tôi có thể lo cho con đầy đủ nhưng làm một
người mẹ ruột thì chẳng thể được. Mọi người có thể cho tôi lời khuyên không, bởi
vì bây giờ tôi không suy nghĩ được gì nữa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét