Cưới nhau được 2 năm, lúc chị Quế đang nằm bếp sinh con thì anh Thành – chồng
chị lần đầu bị phát hiện có bồ. Là cô nàng đồng nghiệp đã li dị chồng cùng công
ty với anh. Anh biện minh cho sự làm phản của mình bằng lí do thiếu thốn tình
dục, chị Quế lại miệt mài con cái mà quên bẵng mất chồng. À, thế là 2 kẻ thiếu
thốn tình cảm quyết định đến sưởi ấm cho nhau, nhỉ? Lòng buồn bã muôn ngàn, chị
đã viết đơn li hôn, nhưng rồi chung cục lại xé đi, cắn răng quyết định cho chồng
một dịp làm lại, vì anh mới phạm lỗi lần đầu.
Anh Thành về bên vợ con, tử
tế, chăm vợ chăm con được chưa đầy 1 năm, khi chị Quế đang dần khuây khoả nỗi
đau, và dường như anh cũng đã phai dần sự áy náy với vợ nên lần thứ 2 chị Quế
lại phát hiện được chồng có bồ. Đó là một em gái vẫn còn là sinh viên năm thứ 4.
Anh Thành chăm chút, lo lắng cho cô ta từ học phí tới tiền sinh hoạt hàng ngày,
thậm chí cả quà cáp cho người nhà mỗi lần cô nàng về quê. chẳng trách mà thời
gian này anh lúc nào cũng kêu hết tiền, đến hộp sữa cho con cũng không được lấy
một lần.
Thất vọng đến cơ cực, chị Quế viết đơn ly hôn ném cho chồng kí.
Anh Thành thậm chí còn quỳ xuống khóc lóc cầu xin vợ miễn thứ cho một phút trót
dại của mình. “Cũng vì anh thương em ấy tình cảnh khó khăn, nên mới mềm lòng
giúp đỡ. Chứ thực ra bọn anh chẳng có chuyện gì đâu. Đối với anh, mẹ con em vẫn
là nhất!”. Thà đừng nói còn đỡ, nghe chồng nói thế chị Quế càng bực mình hơn.
Chị cương quyết bắt anh kí đơn để đem nộp, thì anh nhốt mình trong phòng, lấy
việc tuyệt thực để biểu đạt sự sám hối ân hận.
3 ngày anh Thành không ăn
không uống thật, người gầy sọp đi, ý thức sa sút, chị Quế nhìn thấy cũng không
đành lòng. Nghĩ đi nghĩ lại, chị tắc lưỡi, thôi thì nếu anh biết sai mà sửa, chị
sẽ cho anh thêm một thời cơ nữa.
Sau khi được vợ tha bổng, anh Thành mừng
khôn biết, bằng mọi cách bù đắp cho vợ con. Chị Quế thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng
có lẽ anh đã thật tình sám hối, sẽ không bao giờ còn làm việc gây thương tổn cho
vợ con nữa.
Hơn 1 năm qua đi, có người nói tới tai chị, anh Thành đang
bao gái ở bên ngoài. Chị không tin, nhưng người đó có địa chỉ hẳn hoi, từng nhìn
thấy anh Thành vài lần ra vào chỗ đó. Chị Quế bán tín bán nghi tìm đến nơi, là
một khu chung cư, thì bắt gặp ngay chồng mình – người nói bữa nay phải đi công
tác, đang hú hí vui vẻ với bồ ở một căn phòng trên tầng 2.
Về nhà, anh
Thành bò lê bò lết van xin vợ đừng bỏ mình. Chị Quế hỏi ra mới biết, thì ra cô
nàng là gái tiếp viên ở quán karaoke, trong một lần anh Thành đi tiếp khách có
quen biết, thấy cô ta đẹp lại biết chiều chuộng đàn ông, thích mê nên mới bỏ
tiền bao cô ta. “Anh thuần túy là ham của lạ, là bị cô ta quyến rũ, mời gọi
thôi, chứ anh chẳng có tình cảm gì với cô ta cả!”, anh Thành cuống quýt trần
tình.
Nói thật, cho đến bây chừ, chị Quế cũng chẳng còn quá đau lòng và
sốc khi biết chồng ngoại tình nữa. Chị nhìn anh ta nhỏ nước mắt, đâu phải lần
đầu chứ, trong lòng bình tĩnh lạ thường. Tuy vậy, chị không bấn loạn không có
nghĩa là chị mặc thây, hững hờ cho anh ta muốn làm gì thì làm, hết lần này tới
lần khác bỏ qua anh ta phạm lỗi trở về.
“Anh có biết, nơi anh đang đứng,
ngày ngày anh đi về ăn ngủ, nơi có vợ con anh, gọi là cái gì không?”, chị Quế
gằn giọng. Anh Thành ngờ ngạc không hiểu vợ nói gì.
“Nó gọi là cái nhà,
là tổ ấm, chứ không phải trạm thu hồi phế phẩm đâu, chồng ạ! Nơi này chỉ đón
chào, dung chứa những người trân trọng, vun đắp cho nó, chứ không mãi mãi dang
tay đón chào những kẻ phạm lỗi quay về hết lần này tới lần khác đâu! Lần này,
anh đã chạm đến giới hạn rồi. nên chi, anh đừng phí công sức xin xỏ nữa làm gì,
để sức và tinh thần mà kiếm cái nhà khác, người vợ khác đi!”, chị nhạt hoét nói
với người đàn ông từng đầu gối tay ấp.
Chị thả lại lá đơn ly hôn có sẵn
chữ kí rồi quét dọn đồ đoàn, bế con gái về bên nhà ngoại. trợ thời cứ thế đã,
khi nào có quyết định ly hôn xong, chị sẽ sắp xếp lại cuộc sống cho 2 mẹ con
sau. Chị muốn xây dựng nơi gọi là “nhà” một cách đúng nghĩa, mà điều đó tựa hồ
chẳng hệ trọng đến việc có 2 hay 3 thành viên!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét