Linh và Dũng mới cưới nhau được hơn một năm. Trước khi kết hôn, bố mẹ Linh phản
đối dữ dội, căn nguyên là bởi lương của Dũng bèo bọt, anh xuất thân từ một miền
quê nghèo nàn và quan yếu là anh đã từng có một đời vợ. Tuy cha mẹ phản đối
nhưng Linh vẫn kiên quyết chọn Dũng làm người bạn trăm năm, Dũng đối với Linh
rất tốt, anh tường tận rửa chân cho Linh, xuống bếp nấu những món Linh yêu
thích, thậm chí anh còn giặt đồ cho Linh mà không hề than thở, Linh thích cái
cách Dũng cưng chiều cô như vậy.
Xét về điều kiện học thức và gia đạo thì
Linh hơn Dũng về mọi mặt, ấy vậy nhưng mẹ chồng lại ghét con dâu ra mặt, mẹ con
Dũng suýt từ mặt nhau bởi bà luôn nằng nặc phản đối hôn sự của hai người, từng
có thời gian nửa năm trời Dũng không nghe điện thoại của bà, không về quê thăm
bà, thấy con trai quá cứng đầu nên bà mới đồng ý hôn sự, duyên cớ bà ghét Linh
bởi cô thấp bé, dáng người gầy gò và khô đét như que củi, bà sợ Linh chẳng thể
sinh cháu cho bà bồng. Lúc bà nói toạc móng heo ra như vậy, Linh mới ngỡ ngàng
khi biết nguyên cớ Dũng và vợ cũ ly hôn không phải do tính cách không hòa hợp mà
là vợ cũ bị vô cơ.
Sau hôn phối, mẹ chồng bảo Linh đều đặn nộp phí sinh
hoạt cho bà, còn phải giặt gịa áo xống, đi chợ nấu ăn. Bà bảo con dâu trước cũng
từng chăm lo cho cái nhà này y như vậy, nên bà mong cô cũng vào nề nếp như thế.
Khi Linh lau sàn nhà, mẹ chồng thong dong ngồi trên ghế sofa vừa xem ti vi vừa
cắn hạt dưa, ngay cả chân bà cũng không thèm nhấc lên để cô lau cho xong. Linh
thật sự bực mình, cái thời cô còn chưa lấy chồng, cô là cục cưng của bố mẹ, cô
chưa từng chịu khổ như vậy, không thể nhịn hơn được nữa thế là cô cãi nhau với
mẹ chồng. Mới hôn phối có 3 ngày, Linh đã bị mẹ chồng đuổi về nhà mẹ
đẻ.
Dũng rất yêu vợ, vì vậy anh cũng mau chóng quét dọn hành lý đến nhà
bác mẹ vợ ở. Sau khi nghe con gái kể khổ, mẹ Linh vì quá yêu thương con gái nên
mua ngay một căn hộ cho hai vợ chồng. thời khắc Linh sinh con, Dũng có gọi điện
báo cho mẹ anh biết, nhưng bà không hề có ý định đến thăm hay trông cháu, trong
thâm tâm Linh đã nghĩ nếu mẹ chồng mặc cháu của bà, vậy thì được rồi, Linh cũng
không muốn làm phiền bà.
Bẵng đi một thời kì, mẹ chồng bỗng thẳng băng
gọi điện hỏi han tình hình của hai vợ chồng, bà còn bảo ở quê nhà lụt lội nghiêm
trọng nên căn nhà cũ sắp tan tành tới nơi rồi. Vài ngày sau, Linh bỗng thấy mẹ
chồng xách túi to túi nhỏ tới nhà vợ chồng cô. Bà để hành lý ở phòng khách rồi
sau đó đi quanh nhà ngó nghiêng: “vì sao căn nhà này chỉ có hai phòng? Cháu của
mẹ lớn lên rồi ngủ ở đâu?”. Linh lạnh nhạt giải đáp: “Nhà có hai phòng nhưng, vợ
chồng con ở một phòng, cháu của mẹ thì ở phòng kia”. Mẹ chồng nghe liền hiểu ý
con dâu đang đuổi khéo bà, bà đành im lặng ngồi trên ghế sofa và không nói gì
thêm nữa.
Linh kéo chồng vào phòng riêng và hỏi: “Bây giờ vợ chồng mình
tính làm sao? Tại sao anh lại nói địa chỉ cho bà biết?”. Dũng nắm chặt hai tay
của Linh, nhìn vào mắt cô và nói: “Anh chỉ có một người mẹ, bà là người đã nuôi
anh lớn khôn nên người, cho dù em ghét mẹ anh đến mức nào thì anh vẫn chẳng thể
bỏ rơi mẹ, nếu bà là mẹ ruột của em thì em sẽ đối xử như thế nào? Em hãy nghĩ
suy cho anh lần này được không?”.
Linh không phải là cô con dâu không
biết điều, tuy nhiên điều khiến Linh buồn bực chính là mẹ chồng chưa từng bàn
bạc hay hỏi qua quan điểm của hai vợ chồng cô, hơn nữa, căn hộ này là mẹ của
Linh mua, nếu bà biết mẹ chồng dọn đến đây bà sẽ tức giận đến sinh bệnh mất
thôi. Đến tối, mẹ chồng xuống bếp đun nấu, bà bảo là muốn nấu cho con trai bà ăn
nhưng trên bàn toàn là những món Linh yêu thích, sau đó, trên bàn cơm, mẹ chồng
ân cần hỏi thăm: “Cháu của mẹ sinh được mấy tháng rồi? Con nên ăn nhiều một tẹo
thì mới có sức mà chăm con”.
Lần trước hết nhận được sự quan tâm của mẹ
chồng, những buồn bực vì bà đối không tốt trước đây bỗng chốc tan biến, nước mắt
của Linh không hiểu sao lại rơi như mưa. Ăn cơm xong, mẹ chồng đặt một thẻ
trương mục vào trong tay Linh và bảo: “Đây là 300 triệu mà mẹ đã tích góp cả
đời, mẹ đã nghĩ suy thông hiểu rồi, lúc trước là mẹ đối xử với con không tốt, số
tiền này con hãy để dành lo cho cháu của mẹ, cứ giữ lấy đi”.
Đến tối,
Dũng ôm Linh vào lòng và thầm thĩ: “Ý của mẹ là muốn sống cùng chúng ta, em có
hài lòng không?”. Linh tất nhiên không muốn sống với mẹ chồng, mới nghĩ thôi cô
đã cảm thấy nhức hết cả đầu. Sáng hôm sau, Linh nói rõ ràng với mẹ chồng: “hiện
thời mẹ cứ ở đây tạm với vợ chồng con, con sẽ dùng số tiền mẹ đưa và thêm vào
một ít để mua cho mẹ một căn hộ nhỏ gần đây, mẹ cảm thấy được không ạ?”.
Linh
cứ nghĩ mẹ chồng sẽ tức giận, thật không ngờ, nghe xong bà liền cười không ngớt
và gật đầu đồng ý. Hôm sau tỉnh dậy, Linh thấy trên bàn đã dọn sẵn đồ ăn sáng,
nhưng lại không thấy bóng dáng của mẹ chồng đâu, hành lý của bà cũng không thấy,
trên bàn còn để lại thẻ trương mục tằn tiện của mẹ chồng. Điện thoại của Linh
bất ngờ đổ chuông, Dũng nói: “Anh vừa mới biết mẹ bắt chuyến xe về quê, mẹ bảo ở
quê tuy ngập lụt nhưng mẹ muốn về bởi sống ở đó thoải mái hơn, mẹ nói không muốn
làm khó vợ chồng mình, không muốn lãng phí tiền nong mua nhà, mẹ bảo tiền đó cứ
giữ cho cháu của bà”. Nghe những lời chồng nói, nước mắt của Linh lăn dài trên
má, có phải cô đã đối quá đáng với mẹ chồng rồi không?
Liệu cô có nên đón
bà về ở với hai vợ chồng cô không? Cô hiểu chồng rất muốn đón bà về sống chung,
nhưng quả tình cô không dám ở chung với mẹ chồng, tâm tưởng Linh bây chừ đang
rối bời, cô không biết nên làm sao cho trọn vẹn chữ hiếu với mẹ chồng.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét