Mới cưới vợ nhưng cuộc sống của tôi chẳng mấy hạnh phúc. Vợ tôi làm nhân viên
bán hàng bán thời kì cho một sạp áo quần ở chợ. Tôi gặp cô ấy cũng trong một lần
đi mua áo quần cho mẹ và em gái.
Xét về nhan sắc thì vợ tôi có thừa. Tuy
không cao như người mẫu nhưng thân hình cô ấy cân đối, thon cao, lại có thêm
nước da trắng nên càng bắt mắt. Đặc biệt, cách ăn nói tinh tế dịu dàng của vợ
tôi đều khiến người khác phải cảm mến.
Chúng tôi cưới nhau sau vài tháng yêu.
Tôi đã lớn tuổi nên cũng muốn lặng gia đình. Sau cưới, vợ chồng tôi được ba má
hai bên cho một ít tiền, gộp thêm tiền mừng cưới, tiền kiệm ước, chúng tôi mua
được một mảnh đất nhỏ và xây nhà riêng.
Vì làm việc bán thời kì nên vợ tôi có
nhiều thời gian dành cho gia đình. Cô ấy ưa sạch sẽ nên quét dọn nhà cửa rất chu
đáo. Trước nhà, vợ còn trồng thêm vài chậu hoa nhỏ để quang cảnh thêm lãng
mạn.
Nhưng tôi không cảm thấy hài lòng và hạnh phúc như những gì tôi đã hình
dung. Vì quá gọn nên vợ làm tôi phát bực. Tôi làm gì cũng bị cô ấy ca cẩm, than
trách. Đi làm cả ngày mệt mỏi, về nhà, mới để đôi giày sai chỗ đã bị vợ nhắc.
Khăn tắm có khi tôi lau tóc rồi tiện tay vắt lên thành giường cũng bị vợ mắng.
Tôi cảm thấy không hề thoải mái khi ở trong chính ngôi nhà của
mình.
Những khi vui vẻ không sao, khi mệt thì tôi nói lại. Thế là
thành cãi nhau. Suốt ngày vợ chỉ chăm bẳm xem nhà có bụi không, mọi thứ đã gọn
ghẽ chưa? Hoa có héo không? Đến nỗi giữa trưa cô ấy hì hụi che lưới cho hoa vì
sợ nắng quá hoa không chịu nổi.
Thôi thì lạu bạu, yêu hoa là đặc tính của đàn
bà, tôi không nói đến nữa. Nhưng đến cái đặc tính của đàn ông, vợ cũng kiêm luôn
thì tôi phát chán tận cổ.
Cứ mỗi lần vợ chồng cãi nhau chuyện gì, vợ tôi lại
phóng xe đi. Mấy lần đầu tôi còn đi tìm, nhưng sau thì tôi chán, tự đi thì tự về
được. Mà cô ấy cũng chẳng đi đâu ngoài mấy quán nhậu.
Lần đầu tiên cãi nhau
to, thấy vợ nước mắt nước mũi tèm lem bỏ đi, tôi cũng chột dạ. Đợi gần 1 tiếng
không thấy vợ về, tôi đi tìm. Gọi điện thì cô ấy tắt máy, tôi chỉ biết đi dọc
đường, ngó nghiêng khắp nơi xem thử có gặp không?
ai ngờ, khi nhìn vào một
quán nhậu vắng khách, tôi sững người khi thấy vợ ngồi trong đó. Cô ấy uống hết
lon này đến lon khác, tay còn cầm điếu thuốc mà hút. Tôi vào dìu về thì cô ấy đã
say chất ngất, lon bia rải đầy sàn nhà.
Sau lần đó, tôi cố kìm giữ để không
tranh luận với vợ nữa. Nhưng tôi đâu thể chuyện gì cũng nín nhịn được. Mà vợ tôi
cũng khôn ra nên những lần sau toàn rủ bạn đi cùng.
Có khi cô ấy uống say đến
nỗi về tới nhà là ói tùm lum. Tôi vừa lau người, vừa thu dọn cho vợ mà chán
chường. Cũng may ở riêng chứ ở chung với ba má, chắc thế nào cũng có chuyện xảy
ra.
Mới đây, chỉ vì một chuyện nhỏ mà chúng tôi lại cãi nhau. Tôi tức quá
lấy xe bỏ đi trước. Hơn 11 giờ, tôi về nhà vẫn vắng tanh, tối mò. Chán vợ, tôi
cũng không thèm gọi mà lên giường ngủ trước.
Gần nửa tiếng sau thì có chuông
cửa. Tôi ra mở, thấy hai cô bạn vợ đang khó khăn dìu cô ấy xuống taxi. Tôi bực
bõ nên cũng không thèm bế mà để hai cô bạn ấy làm gì thì làm. Vợ tôi vừa đi vừa
lầm bầm chửi tôi chó mèo. Đã thế, vào nhà rồi, nhìn thấy hình cưới treo trên đầu
giường, cô ấy còn lấy điện thoại ném lên làm bể cả kính. Hai cô bạn dìu được vợ
tôi xuống giường rồi vội vã chào ra về.
Tối đó, nhìn vợ nặc mùi men, xống áo
xộc xệch, tôi chỉ muốn bỏ đi ngay và luôn. Có ai đời, nữ giới giận chồng đi uống
say không biết gì? Tôi chán tận cổ nhưng lý do nhỏ như thế này chẳng đáng để ly
hôn. Ai có cách gì giúp tôi dạy vợ thì chỉ tôi với?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét