Anh là thầy dạy tôi kế toán đại cương, lúc đó tôi là học sinh thân thiết nhất
của anh. Sau năm thứ nhất, tôi chuyển sang học ở cơ sở khác của trường nên chúng
tôi không còn giao thông. Sau khi tôi ra trường một năm, anh liên lạc lại, chúng
tôi đi cà phê, đi dạo như những người bạn. Sau 3 năm gặp lại, giữa chúng tôi
nghe đâu không có khoảng cách của thời kì, tôi xem anh như một người bạn, một
người thầy đáng kính, đáng ngưỡng mộ. Tôi cũng chẳng hiểu sao những lúc đi chơi
với anh, chúng tôi lại có thể trò chuyện với nhau hàng giờ, toàn những câu
chuyện không đầu không cuối. Anh lớn hơn tôi 17 tuổi, ngoại hình thông thường,
độc thân, tài hoa, trầm tính, hiền hậu, nhân đức, nhìn chung anh là người tốt.
Tôi 24 tuổi, ưa nhìn, sống nội tâm nhưng những gì tôi cho mọi người thấy thì bản
thân là một người năng động, hoạt bát, vui vẻ và sẵn sàng kháng cự lại nếu ai đó
làm thương tổn mình.
Trong mắt mọi người, tôi là kẻ kiêu căng và khó gần.
Nhìn chúng tính cách của tôi và anh đối nghịch nhau hoàn toàn, có lẽ bởi vậy mà
khi bên anh tôi thầy lòng mình thật bình yên, tôi không phải xù lông lên bảo vệ
tâm hồn yếu đuối của mình. Rồi tôi yêu anh lúc nào không biết. Tôi nhắn nhe nói
với anh mình đang yêu đơn phương một người, anh gọi lại cho tôi nhưng tôi không
nghe máy. Chúng tôi nhắn với nhau nhiều hơn, không còn là những câu chuyện vu vơ
nữa, bắt đầu nói nhiều về mối tình đơn phương của tôi. Tôi nói mình sẽ giữ
chuyện này trong lòng và không cho người đó biết mình yêu họ như thế nào. Anh
khuyên tôi nên nói ra, biết đâu người ta cũng yêu tôi thì sao. Lúc nghe anh nói
vậy, trong lòng tôi lóe lên tia hy vọng, hy vọng anh cũng yêu tôi như tôi yêu
anh. Nhưng tôi luôn lo sợ, nếu nói ra mà anh khước từ thì có nhẽ tôi cũng mất
luôn người bạn này. Sau một tháng nghĩ suy, tôi quyết định tỏ tình với
anh.
Trái với những gì tôi dự đoán, anh không trả lời, cũng không tránh
mặt hay chối từ tôi. Từ lúc đó, chúng tôi đều bận rộn với công việc nên không có
thời gian gặp nhau như trước đây. Tôi là người không có tính kiên nhẫn nên từ
nói gần nói xa, rồi tôi hỏi thẳng anh là anh có tình cảm với tôi không, sao anh
không giải đáp cho tôi biết. Anh chỉ im lặng. Rồi anh hẹn tôi đi biển, có lẽ
chúng tôi không có duyên với nhau hay sao mà đã 3 lần lên kế hoạch đi chơi, đến
phút chót tôi không có việc đột xuất thì anh cũng có việc đột xuất. Tôi hụt hẫng
hết lần này đến lần khác. Tôi không biết anh hẹn tôi đi biển để làm gì, để nói
cho tôi biết anh cũng yêu tôi hay để chối từ tôi? Tại sao không giải đáp tôi
hiện thời mà đợi đi biển mới đáp được?
bình thường tôi khôn ngoan và sáng
láng lắm, hay tham vấn chuyện tình cảm cho người nhà, bạn bè. Giờ đến chuyện của
bản thân mình tôi lại trở nên mù tịt. Tôi không biết tình cảm anh dành cho mình
như thế nào, cũng không hiểu Tại sao tôi lại yêu anh, trong khi xung quanh có
nhiều người trẻ hơn, đẹp trai hơn anh, quan hoài và săn đón tôi hơn anh. Tâm sự
với mẹ và chị về anh, họ không cấm cản nhưng khuyên tôi nên tìm hiểu thật kỹ và
chuẩn bị tinh thần vì khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi quá nhiều (anh 41, tôi
24). Nhiều lúc chờ câu giải đáp của anh lâu quá, tôi cảm thấy buồn chán và muốn
từ bỏ, tôi xóa số liên lạc, xóa e-mail, xóa tin nhắn. Rồi mỗi khi tôi thao tác
xóa tuốt xong, anh lại nhắn nhe hoặc điện thoại nói tôi là người khó hiểu. Giờ
tôi phải làm sao? Mọi người có thể cho tôi lời khuyên không, nên đấu hay chấm
dứt mọi chuyện tại đây?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét