Cố ngăn dòng nước mắt, chị Trần Thị Mai (Q.3, TP.HCM – tên nhân vật đã được đổi
thay) tức tưởi: “Trong lúc mẹ con tôi đang rất cần một chỗ dựa ý thức thì họ lại
đang tâm đẩy tôi vào tận cùng nỗi đau”. Những đớn đau, oán giận như đầy ứ trong
từng lời nói của chị. Chỉ vì khối tài sản của vợ chồng chị mà nhà chồng trở mặt.
Chị kể, với những gì đang sở hữu, chị không tiếc vài tỷ cho bố mẹ chồng dưỡng
già, nhưng chị chẳng thể chịu được cách “đòi” tài sản quá tuyệt giao của nhà
chồng.
Vợ chồng chị đến với nhau từ hai bàn tay trắng. Gia đình hai bên
đều nghèo túng như nhau, là con lớn nên sau khi hôn phối, anh chị còn có nghĩa
vụ phụ giúp gia đình nuôi các em ăn học. Suốt bốn năm đầu, vợ chồng chị không
dám sinh con, vì vừa lo cho cuộc sống của mình, vừa phải phụng dưỡng cha mẹ hai
bên.
Cuối năm 2000, vợ chồng chị vào Nam lập nghiệp, lúc này đứa em trai
kế của anh cũng vừa ổn định công việc nên bố mẹ chồng ở lại với người em này.
Vào TP.HCM, chị Mai chóng vánh tìm được việc làm, anh thì trầy trật mãi mới có
một chân viên chức tại một công ty xây dựng. Dù làm ăn xa nhưng hằng tháng vợ
chồng chị vẫn đều đặn gửi tiền về lo cho bố mẹ chồng, nuôi ba đứa em ăn học. Thế
nhưng, các em chồng sinh ỷ lại, không lo học hành mà chỉ ăn chơi, lêu
lổng.
Công việc thuận lợi, chị tiếp kiến học lên cao, rồi lập công ty
riêng. Đang lúc chị ăn nên làm ra thì anh bị tai nạn mất sức lao động phải nghỉ
việc. Từ đó, anh ở nhà lo nhà cửa, con cái, một mình chị gánh chuyện tiền bạc
cho cả đại gia đình. Là trụ cột nhưng chị chưa bao giờ tỏ ra coi thường chồng,
trái lại vợ chồng rất gắn bó, chuyện lớn nhỏ đều đàm đạo thống nhất với nhau.
Những chuyện mua bán bên ngoài của chị, tuy anh không tham dự nhưng vì không
muốn chồng mặc cảm, tự ái, chị luôn kéo anh vào bằng cách để anh đứng tên một số
công trình, nhà cửa do chị xây dựng.
Cuộc sống khấm khá, vợ chồng chị
càng chăm lo cho cha mẹ và các em chồng nhiều hơn, nhất là khi bác mẹ ruột của
chị khuất, tình cảm chị dồn hết sang cho bác mẹ chồng. Thỉnh thoảng, chị còn đón
bác mẹ chồng vào chơi, thẳng thớm mua những món tẩm bổ biếu ông bà. Với các em
chồng, từ nhà cửa đến cựu làm ăn, con cái học hành chị đều tận tâm hỗ
trợ.
Nhưng cũng chính vì vậy mà mọi người càng dựa dẫm vào vợ chồng chị.
Cô em chồng bỏ việc ngoài quê, vào sống với vợ chồng chị, đòi anh tìm việc làm.
Chị đưa em chồng vào công ty của mình nhưng chỉ vài ngày là cô này bỏ việc, chị
cũng không một lời trách móc. Bất ngờ, anh đột quỵ, tạ thế. Đang đau đớn vì mất
chồng, chị lại bị nhà chồng giáng thêm một đòn chí tử, đẩy chị vào cuộc giành
giật khối tài sản do chính một tay chị gầy dựng.
Tình vơi nghĩa
cạn
Chị Mai nghẹn ngào: “Vừa mai táng anh xong, các em chồng đã thẳng tay
đề cập đến chuyện tiền nong, đứa thì nhận đại diện cho bác mẹ chồng, đứa thì hỏi
mượn này nọ”. Đang lúc đau buồn, chị chối từ tính chuyện tài sản, thì các em
chồng lớn tiếng cho là chị muốn ôm hết, không chịu chia tài sản thừa kế. Thậm
chí, cô em chồng đang sống trong nhà vốn được chị tin cậy còn “niêm phong” luôn
tủ sắt của chị, đòi phải mở công khai trước mặt mọi người.
Ngay cả sổ
sách biên chép trong đám tang anh, cô ta cũng không chịu giao lại cho chị. Trước
tình cảnh đó, chị cầu cứu ba má chồng, không ngờ ông bà lại đứng về phía các con
mình, cho là mình đã cao tuổi, không chờ đợi được nữa, đề nghị chị chia tài sản
sớm để ông bà về quê. Thậm chí, họ mạnh tay tuyên bố sẽ nhờ pháp luật can thiệp,
nếu chị Mai không thỏa thuận chia tài sản. Lòng chị như xát muối. đau đớn, uất
ức khiến chị không kềm được cơn giận, khẳng định không chia, dù một đồng! Chị
buồn bã: “Giận quá nên tôi nói vậy thôi, chứ đâu hẹp hòi chuyện tiền
bạc”.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày bợt nhất trong đời của mẹ con chị
Mai vì không còn giây phút nào bình yên trong ngôi nhà của họ. Cả gia đình chồng
ở “lì ” trong nhà, kiếm đủ chuyện nặng nhẹ. Họ khăng khăng buộc chị phải chia
cho ba má chồng năm tỷ đồng hoặc giao cho họ ngôi nhà mẹ con chị đang ở. Chị Mai
kể, vì tin cậy em chồng nên chuyện tiền bạc, làm ăn vợ chồng chị đều san sẻ, lại
có thời gian cô ta làm trong công ty của chị, biết rõ tài sản trong gia đình,
nên tự ý kê biên rồi phân chia.
Chị ấm ức: “Tôi làm cả đời mới tích góp
được chừng đó tài sản. Anh ấy mất để lại hai con nhỏ dại, nếu thương các cháu,
đúng ra ông bà phải phụ tôi chăm sóc cháu, đằng này lại nghe lời các cô chú,
nằng nặc đòi chia tài sản, xúc phạm và gây tổn thương cho ba mẹ con tôi. Trong
khi tôi đang cần sự san sớt ý thức thì họ lại chăm chăm tranh giành tài
sản…”.
trạng sư Lưu Phương Thảo (Đoàn Luật sư TP.HCM – Công ty luật Lưu
Nguyễn) cho biết: “Xét về luật, sau khi người con tắt nghỉ thì bố mẹ (thuộc ngôi
thừa kế thứ nhất bao gồm: bác mẹ ruột, cha mẹ nuôi, vợ/chồng, con và con nuôi)
được quyền thừa hưởng tài sản người con để lại. nên, việc chị Mai phải chia tài
sản thừa kế cho cha mẹ chồng sau khi chồng mất là đúng quy định của luật pháp”.
Chị Mai cũng xác nhận, chị hiểu điều đó và ngay cả khi pháp luật không quy định
thì về mặt đạo đức, chị cũng sẽ thay chồng phụng dưỡng bố mẹ chồng. Thế nhưng,
gia đình chồng cư xử quá cạn tình cạn nghĩa, khiến chị bất bình, không ngại bị
cười chê, sẵn sàng đối mặt với nhà chồng trong cuộc chiến phân chia tài sản. Chị
buồn bã: “Lỗi là tại họ đã làm thương tổn mẹ con tôi trước. Chính họ đã biến tôi
thành người ngoài, dù bao năm qua tôi đã sống trọn tình trọn nghĩa với
họ”.
LS Thảo nhấn mạnh: “Cùng chung nỗi đau mất mát, đúng ra mọi người
nên xích lại gần nhau, nương tựa nhau để vượt qua, nhưng chỉ vì lòng tham họ đã
khiến nỗi đau càng thêm đau. Giá như một bên đừng quá vội vàng đo đếm lợi ích
riêng, một bên đừng quá vì bất bình mà cố chấp, hai bên biết nghĩ cho nhau, biết
yêu thương, san sớt thì đâu đến nỗi tình thâm hóa hận thù”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét