Tôi là nghiêm đường tiếng Anh nhưng không dạy ở trường mà tự mở lớp ở nhà. Trước
đây tôi tốt nghiệp một trường đứng đầu cả nước về giảng dạy tiếng Anh, cũng đã
đi dạy ở một số trọng điểm khoảng 2 năm. Sau đó tôi chọn con đường khác, đi làm
ở công ty nước ngoài và mới bắt đầu đi dạy lại nửa năm gần đây.
Tôi dạy
từ cấp 1 đến cấp 3. Số học trò giờ khá đông. Với các bạn cấp 2-3 tôi không quá
băn khoăn về chương trình và phương pháp. Nhưng với các em cấp 1, tôi đích thực
cảm thấy đuối trước sức ép mà phụ huynh dành cho con mình.
Theo ý kiến và
phương pháp của tôi, với những học sinh cấp 1, đặc biệt từ lớp 1 đến lớp 3, tôi
sẽ để các em vừa học vừa chơi. Chủ yếu học ngữ âm (học quy tắc phát âm của các
chữ cái, luyện phát âm chuẩn), bổ sung vốn từ vị và các mẫu câu cơ bản, thiết
thực trong đời sống với các em.
Tôi muốn các em khi gặp những đồ vật, con
vật quen thuộc là có thể nói ngay bằng tiếng Anh, hay ứng dụng những mẫu câu đã
học khi chuyện trò với bác mẹ, bạn bè. Có nhiều lý do cho tôi chọn cách dạy
này.
Thứ nhất, ở lứa tuổi này, các em cần được vui chơi hơn là cắm đầu
vào học. Chuyện học rất quan yếu, nhưng có thể đợi đến khi các em lên cấp 2 khi
đó nhận thức đã tốt hơn, việc học ngữ pháp sẽ dễ dàng và hiệu quả hơn. Tuổi thơ
chỉ có một lần, nếu cứ cố nhồi nhét các em, tôi thấy thật đáng thương và đáng
tiếc.
Thứ hai, ở tuổi này, ấn tượng về mọi việc sẽ theo các em suốt những
năm về sau. Vậy nên tôi muốn các em cảm thấy học tiếng Anh là niềm vui, chứ
không phải là một môn học khô cứng, tẻ nhạt. Nếu thích tiếng Anh, đó sẽ là nền
móng tốt để các em học dễ dàng hơn. Chúng ta luôn làm tốt những thứ chúng ta yêu
thích, có phải vậy không?
Thứ ba, tôi thấy ở lứa tuổi này, nhận thực của
các em chưa đủ để học những mẫu câu quá phức tạp, hay quá nhiều mẫu câu liền một
lúc, đặc biệt chưa thể học ngữ pháp. Nếu cứ dồn vào, bắt các em làm mấy trăm câu
đề (như các giáo viên khác ở đây đang làm, và các phụ huynh mong muốn) thì rồi
các em cũng sẽ nhớ được trong khoảng thời kì ngắn, đủ để đi thi, kiếm giải về
cho ba má kiêu hãnh. Nhưng những kiến thức đó sẽ chỉ nằm trong trí tưởng ngắn
hạn. Mà sức ép các em phải chịu để đạt được điều đó là quá lớn.
Thứ tư,
tiếng Anh mà chỉ luyện làm đề, học ngữ pháp, bản chất là tiếng Anh chết. Dạy như
vậy sẽ không khác gì cách chúng ta vẫn được học trước đây, kết quả là sau 9 năm
(từ lớp 3 đến lớp 12) và thậm chí cả sau 4 năm đại học người học vẫn chẳng thể
dùng tiếng Anh, dù là trong giao dịch căn bản. Cái tôi muốn các em học ở đây là
tiếng nói sống, là những cái các em có thể đích thực dùng và nhớ.
đay đả
thì ép học sinh học để lấy danh tiếng, phụ huynh cũng nhồi con như nhồi vịt để
đi thi giải này giải nọ. Hãy hỏi và để các em chọn lọc. Liệu rằng các em muốn
được sống với đúng lứa tuổi, vui chơi, học hành vui vẻ hay muốn ngày ngày luyện
thi để kiếm thật nhiều giấy khen. Tôi đích thực nản, cảm thấy phải lựa chọn giữa
miếng cơm manh áo và lương tâm đạo đức nghề nghiệp.
Nếu tôi cứ tiếp kiến
phương pháp của mình, phụ huynh sẽ cho con đến học những cô chuyên luyện thi.
Còn nếu vì để đáp ứng nhu cầu tỏa sáng của phụ huynh và để kiếm tiền mà dạy các
em theo kiểu nhồi nhét để lấy giải, tôi thực sự cảm thấy day dứt. Có người
khuyên tôi cứ coi đây là công việc kiếm tiền đơn thuần, dạy theo nhu cầu của phụ
huynh là được. Nhưng nếu làm thế tôi sẽ cảm thấy mỗi ngày đi dạy là một ngày sức
ép, chứ không còn niềm vui như hiện thời.
Nhiều lúc tôi muốn quay lại đi
làm công ty để khỏi phải lựa chọn như thế này. Nhưng thấy học sinh đang hào hứng
học, nếu tôi không dạy nữa, các em sẽ phải học theo cách nhồi nhét kia, tôi thấy
có phần day dứt. Cũng xin nói thêm là các em đến học lớp tôi, em nào cũng rất
hích, vui vẻ.
Mong bạn đọc chia sẻ cùng tôi!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét